Khi ấy thành phố chợt trở nên tĩnh mịch, tưởng như có thể nghe rất rõ nhịp tim mình đập mơ màng. Đêm tối hòa vào với ánh đèn màu buông xuống mặt đường, in chiếc bóng vàng mơ. Tôi rảo bước trên những con đường vắng, nơi mái nhà cổ và những ô cửa sáng mờ ánh đèn. Phía con đường dài những tàng cây lặng lẽ trong góc tối. Và gương mặt bóng đêm soi dòng sông u uẩn, tĩnh lặng. Gió từ sông đưa lại nhè nhẹ, thổi chiếc lá vàng khô cuối ngày bay trên vỉa hè quạnh vắng.
Khác với tất bật của sớm mai, dường như khi đêm về cảnh vật mới trở lại là chính mình, trầm tư tựa một triết gia. Tâm hồn người đa cảm như có dịp buông mình, trôi vào cơn sóng hoài niệm. Chợt trong thanh vắng vang tiếng ho khàn từ phòng bên của một gã trai. Căn phòng sáng lên nơi khung cửa khi gã ngồi ở bàn viết. Chắc gã đang lóng ngóng nhen nhóm cái ngọn lửa thơ ca, như muốn xua đi bóng đêm vốn đã u buồn chốn đây. Tôi nhìn sang phía căn phòng chật chội, sau buổi trà chiều khi nãy với gã. Gã chỉ biết tôi là người mê đọc sách, ở trọ vì làm việc xa nhà và có chút lười giao tiếp. Tôi thường trở về vào chiều muộn. Rồi nhanh chóng di chuyển trên dãy lan can sắt cũ kỹ. Như chẳng muốn ai biết sự hiện diện của mình. Gã viết còn vụng về, nhưng ấp ủ hoài bão lớn lao. Còn tôi hiện tại chỉ muốn làm bạn với sự riêng tư. Đọc sách như tự thoại với chính mình, để soi thấu tâm tư mình và hạnh phúc với những điều vừa đủ. Rồi tiếng dép lê của cô gánh khoai nướng bán rong khắp nẻo thị thành chợt về giữa khuya… Loáng thoáng tiếng xe cuối ngày cùng đám ghe xuồng ẩn hiện, trôi giữa lòng sông chầm chậm. Từ hoàng hôn đến bình minh, đêm nhiều khi dài như một đời người...
Rồi từ đấy, tôi thành người say đắm bóng đêm. Nơi có những cánh hoa mặt trăng chỉ rực nở trong đêm, hương thơm mơ màng và thanh khiết. Hoa điểm sáng giữa đêm, làm tôi liên tưởng đến ánh sao nhỏ đẹp mê hồn, tựa đóa tinh vân. Ấy là khi bất chợt nẻo khuất giữa lối đi nhỏ xuất hiện đôi cánh bướm đêm chao lượn, theo bước chân trôi dạt giữa giấc mơ sâu... Và khi đối diện với bóng tối, mới bất chợt nhận ra mình, nhận ra khoảng sáng chiếu rọi lên tâm hồn với ý thức của vẻ đẹp trìu mến, mơ hồ.
Buổi dịu êm khi tĩnh lặng ngắm dòng sông chảy lững lờ theo xa vắng. Khi màu nước cùng màu thời gian đặc sánh như sương mịn và êm dịu dưới trăng non. Bóng tối loang ra như những vệt dầu đen, rẽ thành từng sợi nhỏ lơ thơ, hoang đường như tóc ai mê muội sắc đen mun phía bóng tối trập trùng. Bỗng nghe mơ hồ đâu đó tiếng thở nhẹ sau lưng. Tiếng bước chân phía góc đường sương thẫm…
Đêm về, theo những tiếng nói xưa. Thanh âm ngày cũ tựa như tiếng lá đổ bên hiên. Như là đêm đã bắt đầu từ đó: nỗi cô đơn vĩnh cửu của con người. Khi đã qua bao ngày dài, chợt một mình vắng lặng trước đêm thâu. Khi ngồi tĩnh lặng trong đêm, nhìn ánh sáng bàng bạc quyện lẫn màu thời gian và làn gió nhẹ bất chợt thoảng qua êm dịu. Như nghe rõ mạch đập vẫn ngày đêm từng nhịp - chút yên bình và khao khát yêu thương nơi trái tim mình...
Ai đó nói chúng ta lớn lên mọi thứ xung quanh dần lạnh lẽo, mơ hồ. Tôi nhận ra thời gian của riêng mình cứ thế ít đi. Đời sống âm thầm cuốn ta theo về những miền ngược xuôi phía trước. Chợt đến một ngày ta sẽ thầm cảm ơn cuộc đời cho ta có ngày, có đêm, có tương lai và quá khứ. Có phút tìm về giữa an yên, đón nhận mỗi vui, buồn.
… Để tĩnh lặng ngắm nhìn, dưới ánh sao đêm.
Nguồn: https://thanhnien.vn/nhan-dam-duoi-anh-sao-dem-185250503163952749.htm
Bình luận (0)