Nhà thơ Hồng Nhạn.
Hồng Nhạn họ tên đầy đủ Lê Thị Hồng Nhạn, tốt nghiệp thạc sĩ văn học, dạy THPT ở Định Quán, Đồng Nai. Chị vừa dạy vừa học và lặng lẽ sáng tác bằng niềm đam mê cháy bỏng với văn chương. Trong bài “Hoa rêu” lấy tên đặt cho cả tập thơ, Hồng Nhạn như bày tỏ nỗi lòng: “Không ai khác là em, loài rêu xanh / Bền bỉ trong môi trường khắc nghiệt / Đợi mầm yêu / Đợi hoa rêu khi gió trở mùa…”.
Nhiều loài hoa đã từng xuất hiện trong thi ca nhưng hoa rêu gần như lần đầu tôi được đọc. Một sự liên tưởng ví von xúc động để tác giả có thể trải nỗi lòng mình. Tập thơ có nét khắc khoải những loài hoa ít xuất hiện trong thơ, trong đó có hoa mọc lên từ đá và đá cũng là nguồn cảm hứng chủ đạo cả tập thơ.
Không như thơ của nhiều nữ sĩ khác thường ngập tràn hoa hồng, rực rỡ hoa hướng dương, hoa trong thơ của Hồng Nhạn có những khác biệt. Này đây là hoa tre “bung dải lụa yêu kiều/ hoa tre hay hoa nắng/ nét khô cong chiều vắng/ khát khao”. Còn đây là hoa chanh “Nụ cười ta tiếc chi mình / Hoa chanh cứ trắng hương lành xuyên đêm / Sáng nay xuân đến bên thềm / Đêm qua có ánh mắt nhìn trăm năm…”.
Định Quán nổi tiếng Đá Ba Chồng. Trong tập thơ “Hoa rêu”, hình ảnh của đá ở nơi mà Hồng Nhạn gắn bó là một trong những nguồn cảm hứng mạnh mẽ, ẩn hiện trong nhiều bài thơ, chan chứa bao nỗi niềm. Trong bài “Về nghe phố đá thì thầm”, chị viết: “Nghiêng mình ngắm phố đông / Đá Ba Chồng dãi dầu năm tháng / Anh ra đi áng mây lẻ bạn / Phố núi buồn trầm mặc nghiêng nghiêng”. Ở bài thơ “Chẳng thể gọi thành tên” thì tình yêu là điều diệu kỳ khó giãi bày và khi con người không thể thổ lộ nỗi lòng mình thì thơ lên tiếng và đá cất tiếng: “Em sợ lắm / Từng bậc đá chênh vênh / Có cõng nổi ước mơ gieo lòng vào nhớ / Mảnh vườn hoang trái tim ngỏ mở / Đợi ai vào êm ấm dệt đậm sâu”.
Tập thơ “Hoa rêu” của Hồng Nhạn.
Đá núi và đá biển. Đá của thiên nhiên và đá trong lòng người. Hình ảnh đá ăn sâu vào tiềm thức và cứ hiện lên một cách tự nhiên trong nhiều bài thơ Hồng Nhạn. Có lẽ nhà thơ là một trong những cây bút viết về đá nhiều nhất. Và tôi có cảm giác hình ảnh của đá luôn hiện diện theo mỗi bước chân, niềm suy tư và cả trong những giấc mơ của chị: “Hoa rừng quyện với lúa thơm / Ngàn năm đá đợi như hờn dỗi ai” (“Ba Chồng, đá đợi”). Hay “Có những ngày bờ cát trắng chênh vênh / Biển ngừng thở dấu chân in chờ đợi / Sóng giận bờ lùi xa lặng lẽ / Đá đứng nhìn, đếm thời gian trôi” (“Có những ngày”). Và đây nữa “Hỡi lá xanh chồi biếc / Bừng tỉnh / Gọi sao khuya / Mầm đá đã lên rêu / Hỡi giọt sương lăn mềm ngọn cỏ / Lăn qua cả mùa khô trơ trọi / Lăn qua đầm dìa mưa trăng trối / Lăn qua em” (“Khóc đi em”). Ở một văn cảnh khác thì một không gian kỳ lạ hiện ra với vẻ đẹp lung linh huyền ảo và đá như nhập vào “Hồn trăng”: “Đêm quạnh vắng / Hồn phố / Đá cựa mình trong trăng / Trăng ôm rừng thác Mai say ngủ / Trăng dịu dàng lặng ngắm suối Mơ reo”.
Tất cả gợi nên cảm giác rằng với Hồng Nhạn, đá không chỉ là đá. Phố không chỉ là phố. Phố đá phố núi qua trái tim thi sĩ đã hóa tri kỷ tri âm.
TẤN HÙNG
Nguồn: https://baocantho.com.vn/ve-dep-doc-dao-cua-hoa-va-da-trong-hoa-reu--a187823.html
Bình luận (0)