جيش الشعب الفيتنامي - 80 عامًا من البناء والقتال والنصر والنمو
1. وُلِد جيش تحرير الدعاية الفيتنامي - وهو السلف لجيش الشعب الفيتنامي - وانتصر في المعركتين الأوليين، وقام مع الشعب بانتفاضة عامة للاستيلاء على السلطة (1944 - 1945).
منذ انطلاقته (3 فبراير 1930)، أكد حزبنا في برنامجه السياسي الأول أن سبيل النضال من أجل تحرير الطبقة والوطن هو استخدام العنف الثوري للاستيلاء على السلطة، ونص على "تنظيم جيش عمال وفلاحين"[1] ليكون نواة الشعب بأكمله لخوض النضال الثوري. وحدد البرنامج السياسي للحزب (أكتوبر 1930) المهمة الأساسية للثورة الديمقراطية البرجوازية، والتي نصت بوضوح على: "تأسيس جيش عمال وفلاحين"[2].
في الحركة الثورية بين عامي ١٩٣٠ و١٩٣١، بلغت سوفييت نغي-تينه ذروتها، ومن انتفاضة العمال والفلاحين، وُلد فريق الدفاع الذاتي للعمال والفلاحين (الدفاع الذاتي الأحمر). كان هذا هو المبدأ الأساسي للقوات المسلحة الثورية الفيتنامية. بعد ذلك، تأسسَت سلسلة من المنظمات المسلحة، مثل: فريق باك سون لحرب العصابات (١٩٤٠)، وفرق حرب العصابات في الجنوب (١٩٤٠)، وجيش الخلاص الوطني (١٩٤١).
في 22 ديسمبر 1944، في الغابة الواقعة بين بلديتي هوانغ هوا ثام وتران هونغ داو في مقاطعة نجوين بينه، مقاطعة كاو بانغ (المعروفة الآن بقرية نا سانغ، بلدة تام كيم، مقاطعة نجوين بينه، مقاطعة كاو بانغ)، تأسس فريق جيش التحرير الدعائي الفيتنامي، سلف جيش الشعب الفيتنامي، بتوجيه من القائد هو تشي مينه. وقد نصّ التوجيه بوضوح على ما يلي: "إن اسم فريق جيش التحرير الدعائي الفيتنامي يعني أن السياسة أهم من الجيش . إنه فريق دعاية"[3]؛ "فريق جيش التحرير الدعائي الفيتنامي جيشٌ رفيع المستوى، ويأمل في تشكيل فرقٍ أصغر منه قريبًا. ورغم صغر حجمه في البداية، إلا أن مستقبله واعدٌ للغاية. إنه نقطة انطلاق جيش التحرير، ويمكنه أن يمتد من الجنوب إلى الشمال، في جميع أنحاء فيتنام"[4]. كُلِّف الرفيق فو نجوين جياب من قِبَل اللجنة المركزية للحزب والزعيم هو تشي مينه بتنظيم وقيادة وقيادة وإعلان تأسيس الفريق، الذي تكوَّن من 34 شخصًا، مُقسَّمًا إلى ثلاث فرق، بقيادة الرفيق هوانغ سام، والرفيق شيش ثانغ، المفوض السياسي، وخلية حزبية. وكان يوم 22 ديسمبر/كانون الأول 1944 هو يوم تأسيس جيش الشعب الفيتنامي.
تأسس جيش تحرير الدعاية الفيتنامي، وهو السلف لجيش الشعب الفيتنامي، في 22 ديسمبر 1944 في غابة تران هونغ داو ( كاو بانج ). |
بعد تأسيسه مباشرةً، في الساعة الخامسة مساءً من يوم 25 ديسمبر/كانون الأول 1944، اقتحمت فرقة جيش تحرير فيتنام الدعائي بذكاء وجرأة وفجأة موقع فاي خات، وفي الساعة السابعة من صباح اليوم التالي (26 ديسمبر/كانون الأول)، اقتحمت موقع نا نغان (كلاهما يقع في مقاطعة نجوين بينه، مقاطعة كاو بانغ)، وقتلت قائدي الموقعين، وأسرت جميع جنود العدو، واستولت على أسلحة وأزياء عسكرية ومعدات عسكرية. مثّل الانتصار في فاي خات ونا نغان بداية تقليد العزيمة على القتال والانتصار لجيش الشعب الفيتنامي.
في أبريل/نيسان 1945، قرر المؤتمر العسكري الثوري الشمالي للحزب دمج المنظمات المسلحة الثورية في جميع أنحاء البلاد في جيش تحرير فيتنام. وخلال ثورة أغسطس/آب عام 1945، نفّذ جيش تحرير فيتنام، بالتعاون مع القوات المسلحة المحلية والشعب، انتفاضة عامة للاستيلاء على السلطة في جميع أنحاء البلاد. وبعد نجاح ثورة أغسطس/آب عام 1945، أُعيدت تسمية جيش تحرير فيتنام إلى الحرس الوطني، ثم إلى الجيش الوطني الفيتنامي (1946)، ومنذ عام 1950، أصبح يُطلق عليه اسم جيش فيتنام الشعبي.
2. جيش الشعب الفيتنامي في حرب المقاومة ضد المستعمرين الفرنسيين (1945-1954)
عندما غزا المستعمرون الفرنسيون بلادنا للمرة الثانية، بقيادة الحزب، تطورت القوات المسلحة بقوة، ووقف شعبنا إلى جانب الغزاة وقاتلوهم. في نهاية عام ١٩٤٦، وبموجب قرار الرئيس هو تشي منه، قُسِّمت البلاد بأكملها إلى ١٢ منطقة حرب. في ذلك الوقت، كانت وحدات الحرس الوطني لا تزال مُنظَّمة في الجنوب، بينما كان هناك ٣٠ فوجًا وعدد من الكتائب في مناطق الحرب في المنطقتين الشمالية والوسطى؛ وتأسس نظام تنظيم الحزب في الجيش، بدءًا من اللجنة العسكرية المركزية ووصولًا إلى خلايا الحزب.
في ليلة 19 ديسمبر 1946، اندلعت حرب المقاومة الوطنية. في الأيام الأولى، خاض جيشنا وشعبنا مئات المعارك، وقضى على آلاف الأعداء، ودمر العديد من آلياتهم الحربية. في ربيع عام 1947، توجه الرئيس هو تشي مينه واللجنة المركزية للحزب والحكومة إلى فيت باك، التي أصبحت مركز قيادة حرب المقاومة في جميع أنحاء البلاد.
في خريف وشتاء عام ١٩٤٧، حشد المستعمرون الفرنسيون أكثر من عشرة آلاف جندي من النخبة، بدعم من الطائرات والسفن الحربية، لمهاجمة فيت باك فجأةً لتدمير مقرات مقاومتنا وقوات قوتنا الرئيسية. بعد أكثر من شهرين من شنّ حملة هجوم مضاد (٧ أكتوبر - ٢٠ ديسمبر ١٩٤٧)، قضينا على أكثر من ٧٠٠٠ عدو في المعركة. كانت هذه أول حملة هجوم مضاد واسعة النطاق حققت نصرًا استراتيجيًا لجيشنا وشعبنا؛ إذ صدّنا الهجوم الواسع النطاق، وأفشلنا استراتيجية المستعمرين الفرنسيين المتمثلة في "القتال السريع، الانتصار السريع"، وحافظنا على قوات قوتنا الرئيسية وطوّرناها، وحمينا مقرات وقواعد البلاد بأكملها.
حاصرت القوات العدو وهاجمته في حملة هوا بينه عام 1952. |
بعد حملة فيت باك عام ١٩٤٧، نضج جيشنا، لكنه لم يكن قادرًا بعد على شن حملات واسعة النطاق. لإحباط مخطط العدو للتهدئة، دافعنا عن شن حرب عصابات واسعة النطاق، وتشكيل "سرايا مستقلة وكتائب مركزة"، مما عزز حرب العصابات وتعلم الحرب المتنقلة المركزة. تم توحيد الكتائب المركزة وتقدمت تدريجيًا لمواجهة الكمائن والغارات الأكبر. من أوائل عام ١٩٤٨ إلى منتصف عام ١٩٥٠، شنت قواتنا باستمرار أكثر من ٢٠ حملة صغيرة في ساحات القتال. تراوح مستوى التركيز في كل حملة بين ٣ و٥ كتائب، ثم زاد تدريجيًا إلى فوجين أو ثلاثة أفواج، مع استخدام بعض الحملات للمدفعية الجبلية والرشاشات الثقيلة. في العديد من المعارك، دمر جيشنا سرايا وكتائب العدو خارج التحصينات، ودمر معاقل تضم أكثر أو أقل من سرية معادية متمركزة هناك.
منذ منتصف عام ١٩٤٩، دعت القيادة العامة إلى سحب سرايا مستقلة لبناء أفواج وفرق رئيسية. في ٢٨ أغسطس ١٩٤٩، تأسست الفرقة ٣٠٨؛ وفي ١٠ مارس ١٩٥٠، تأسست الفرقة ٣٠٤. وكثّفت عمليات التدريب. ومن خلال حملات "تدريب الجنود لتحقيق الإنجازات" و"صقل الكوادر وتأهيل القوات" في أعوام ١٩٤٨ و١٩٤٩ وأوائل عام ١٩٥٠، واصلت قواتنا المسلحة تطورها وقوتها.
في يونيو 1950، قررت اللجنة المركزية للحزب إطلاق حملة الحدود، مهاجمةً الفرنسيين بشكل استباقي. بعد قرابة شهر (16 سبتمبر - 14 أكتوبر 1950)، قضينا على أكثر من 8000 عدو في المعارك، وحررنا المنطقة الحدودية من كاو بانغ إلى دينه لاب (لانغ سون)، وتوسعت قاعدة فيت باك وتوطدت، وكسرنا الحصار، وفتحنا قنوات اتصال مع الصين والدول الاشتراكية، وربطنا ثورة بلادنا بالثورة العالمية. ساهم انتصار الحدود بشكل كبير في تغيير مسار الحرب: دخلنا المرحلة الاستراتيجية للهجوم المضاد والهجوم، وتحول الجيش الفرنسي تدريجيًا إلى استراتيجية دفاعية؛ وفي الوقت نفسه، مثّل قفزة نوعية في تطوير فن الحملة ونمو جيشنا ونضجه.
بعد حملة الحدود، استمر تشكيل الفرق الرئيسية: الفرقة 312 (ديسمبر 1950)، الفرقة 320 (يناير 1951)، فرقة المدفعية 351 (مارس 1951)، الفرقة 316 (مايو 1951). وفي غضون ستة أشهر (ديسمبر 1950 - يونيو 1951)، شننا ثلاث حملات متتالية، هي: تران هونغ داو، وهوانغ هوا ثام، وكوانغ ترونغ. كانت هذه أولى الحملات واسعة النطاق لمهاجمة خطوط دفاع العدو المحصنة في المناطق الوسطى ودلتا الشمال. قتلنا أكثر من 10,000 جندي، نصفهم تقريبًا من القوات المتنقلة.
جنود يسحبون المدفعية إلى ساحة المعركة خلال حملة ديان بيان فو في عام 1954. |
في نوفمبر 1951، قرر المكتب السياسي إطلاق حملة هوا بينه، مع التركيز على القوة الرئيسية على جبهة هوا بينه الرئيسية، مع نشر جزء منها في مؤخرة قوات العدو في شمال الدلتا، وتصعيد حرب العصابات في منطقة العدو المحتلة مؤقتًا. استمرت الحملة من 10 ديسمبر 1951 إلى 25 فبراير 1952، وقضى جيشنا وشعبنا على أكثر من 6000 عدو على جبهة هوا بينه، وأكثر من 15000 عدو على مؤخرة قوات العدو. في هذه الحملة، حققت قواتنا تقدمًا جديدًا في التكتيكات والتقنيات، والقدرة القتالية المستمرة طويلة الأمد، والتنسيق بين أنواع القوات الثلاثة.
في أوائل سبتمبر/أيلول 1952، قرر المكتب السياسي شنّ حملة الشمال الغربي. وبعد قرابة شهرين من القتال (14 أكتوبر/تشرين الأول - 10 ديسمبر/كانون الأول 1952)، دمّرنا وأسرنا أكثر من 6000 من الأعداء، وحرّرنا مساحة واسعة في منطقة استراتيجية مهمة، وربطنا المنطقة المحررة في الشمال الغربي بقاعدتي فيتباك ولاوس العليا، وحافظنا على زمام المبادرة في الهجوم، وأحبطنا مخطط العدو لتوسيع احتلاله.
في 5 ديسمبر 1952، في بينه - تري - ثين، تأسست الفرقة 325، مما ساهم في تعزيز القوة القتالية لـ"الضربات الرئيسية الثورية". حتى ذلك الحين، كان الجيش الرئيسي تحت القيادة العامة يضم ست فرق مشاة (308، 304، 312، 320، 316، 325) وفرقة هندسة ومدفعية واحدة (351).
في مواجهة تغيّرات وضع الحرب في الهند الصينية، وبناءً على تقييم دقيق للقوة النسبية بيننا وبين العدو، قرر المكتب السياسي في سبتمبر 1953 شنّ الهجوم الاستراتيجي الشتوي-الربيعي 1953-1954. وتنفيذًا لهذه السياسة، أمرت القيادة العامة الوحدات الرئيسية بتنسيق وشن هجمات قوية في ساحات القتال. وشنّنا خمس هجمات استراتيجية في لاي تشاو، ووسط لاوس، ولاوس السفلى - شمال شرق كمبوديا، والمرتفعات الوسطى، ولاوس العليا، مما دمر العديد من قوات العدو، وحرر مساحات شاسعة من الأراضي، وأجبرهم على الانتشار لمواجهتهم في كل مكان.
بعد أن أنزل المستعمرون الفرنسيون قواتهم لاحتلال ديان بيان فو، في 6 ديسمبر 1953، اجتمع المكتب السياسي ليقرر إطلاق حملة ديان بيان فو. بعد 56 يومًا وليلة (13 مارس - 7 مايو 1954) من القتال المتواصل، سحق جيشنا وشعبنا معقل ديان بيان فو بالكامل، وقضى على 16200 جندي عدو من القتال، وأسقط ودمر 62 طائرة؛ واستولى على جميع الأسلحة والمستودعات والمرافق التقنية للعدو في ديان بيان فو. وجه انتصار ديان بيان فو ضربة حاسمة لإرادة الغزو، مما أجبر المستعمرين الفرنسيين على توقيع اتفاقية جنيف بشأن وقف الأعمال العدائية في فيتنام. تُعد حملة ديان بيان فو مثالاً بارزًا، وذروة الفن العسكري الفيتنامي في حرب المقاومة ضد فرنسا؛ وفي الوقت نفسه، فهي شهادة على التطور الملحوظ الذي حققه جيشنا بعد عشر سنوات من البناء والقتال والنصر المجيد (1944 - 1954).
3. جيش الشعب الفيتنامي في حرب المقاومة ضد الولايات المتحدة لإنقاذ البلاد (1954 - 1975)
فتح انتصار حرب المقاومة ضد الاستعمار الفرنسي والتدخل الأمريكي مرحلة جديدة من تطور الثورة الفيتنامية. تحرر الشمال بالكامل ودخل مرحلة الانتقال إلى الاشتراكية. وواصل الجنوب ثورة الشعب الوطنية الديمقراطية، مُطيحًا بهيمنة الإمبريالية الأمريكية وأتباعها. ولتلبية متطلبات الثورة الفيتنامية في المرحلة الجديدة، أصدر المؤتمر المركزي الثاني عشر (الموسع) في مارس 1957 قرارًا بشأن بناء الجيش وتعزيز الدفاع الوطني. ونص القرار بوضوح على أن: "شعارنا في بناء الجيش هو البناء الفعال لجيش شعبي قوي، والتقدم تدريجيًا نحو التنظيم والتحديث" [5].
كتيبة المدفعية 14، مجموعة فينه كوانج، وحدة تدريب ممتازة في عام 1959. |
بحلول عام ١٩٦٠، بلغ جيشنا مرحلة جديدة من النضج، فمن قوة قوامها المشاة بشكل أساسي، وتنظيمها غير موحد، وتفتقر إلى الأسلحة والمعدات، أصبح جيشًا نظاميًا متطورًا، يتألف من القوات التالية: الجيش، والبحرية، والدفاع الجوي. كانت هذه خطوة تطويرية بالغة الأهمية، إذ أرسى دعائم بناء جيش نظامي حديث، مستعد للاضطلاع بمهام الثورة الجديدة.
في الشمال، شارك الجيش بفعالية في استعادة المدن والبلدات والمناطق التي احتلها الفرنسيون سابقًا. وأدى مهام الإدارة العسكرية بكفاءة، ونسق مع قوات الشرطة لإرساء النظام والأمن بسرعة، وحماية أرواح وممتلكات الشعب، والتصدي لاعتقالات العدو وسرقاته وتدميره للممتلكات العامة.
في الجنوب، خلال الأعوام 1954-1960، نفذت الولايات المتحدة - ديم سياسة إرهابية وحشية، مما تسبب في خسائر فادحة للثورة الجنوبية. في هذا الوضع، أثار المؤتمر الخامس عشر للجنة التنفيذية المركزية للحزب، الدورة الثانية (يناير 1959) مهمتين استراتيجيتين للثورة الفيتنامية وحدد بوضوح المسار الأساسي للثورة الجنوبية، والذي كان استخدام العنف الثوري. امتثالاً لقرار الحزب، قررت اللجنة العسكرية العامة ووزارة الدفاع الوطني مواصلة تعزيز بناء الجيش. كما تم تعزيز الاستعدادات لقواتنا للقتال في الجنوب. وبناءً على ذلك، تم تدريب الفرقة 338 من القوات الجنوبية المتجمعة في الشمال قبل مغادرتها إلى الجنوب للقتال. في 19 مايو 1959، تم تأسيس المجموعة 559 بمهمة فتح طريق على طول سلسلة جبال ترونغ سون لضمان قدرة قواتنا على القتال في الجنوب ونقل الطعام والبنادق والذخيرة من الشمال إلى الجنوب. وبعد ذلك، تم تأسيس المجموعة 759 أيضًا بمهمة النقل والإمداد من الشمال إلى الجنوب عن طريق البحر.
مهّد قرار المؤتمر الخامس عشر الطريق لانتصار الثورة الجنوبية. ولتعزيز الحركة الثورية الجماهيرية، وُلدت جبهة التحرير الوطني لجنوب فيتنام في 20 ديسمبر/كانون الأول 1960. وفي 15 فبراير/شباط 1961، تأسس جيش تحرير جنوب فيتنام على أساس توحيد القوات المسلحة الشعبية في الجنوب؛ وكان هذا جزءًا من جيش الشعب الفيتنامي الذي يعمل مباشرةً في ساحة المعركة الجنوبية.
منذ عام ١٩٦١، نفّذ الإمبرياليون الأمريكيون استراتيجية "الحرب الخاصة". بقيادة مستشارين أمريكيين واعتمادًا على القوة النارية الأمريكية، شنّ جيش سايغون العميل عملياتٍ متواصلة لمهاجمة المناطق المحررة، وجمع الأهالي لإنشاء "قرى استراتيجية". واصل جيشنا وشعبنا القتال، وحافظا على المناطق المحررة، ووسّعاها. وعلى وجه الخصوص، مثّل انتصار آب باك النموذجي (يناير ١٩٦٣) فشل تكتيكات "النقل بالمروحيات" و"النقل بالمركبات المدرعة" التي اعتمدها جيش سايغون العميل؛ وفي الوقت نفسه، أطلق حركة "محاكاة آب باك، اقتل العدو، وحقق الإنجازات" في جميع أنحاء الجنوب.
الرفيق نجوين هوو تو، رئيس الجبهة الوطنية للتحرير في فيتنام الجنوبية، يستعرض حرس الشرف في حفل توحيد القوات المسلحة لجيش التحرير الجنوبي في عام 1961. |
في 5 أغسطس/آب 1964، وبعد اختلاق حادثة "خليج تونكين"، واتهام البحرية الشعبية الفيتنامية زورًا بمهاجمة مدمرة أمريكية في المياه الدولية عمدًا لتضليل الرأي العام، استخدمت الحكومة الأمريكية سلاح الجو لشن هجوم مفاجئ أُطلق عليه اسم "السهم الثاقب"، هاجم معظم قواعدنا البحرية على طول الشريط الساحلي الشمالي. وبفضل التحضير المسبق، تمكنت وحدات البحرية والدفاع الجوي والميليشيات من اكتشاف الهجوم بسرعة، وقاتلت بذكاء وشجاعة، وأسقطت 8 طائرات، وأصابت طائرتين أخريين، وأسرت طيارًا. وقد عزز هذا الانتصار الأول على سلاح الجو الأمريكي عزيمة جيش وشعب البلاد بأسرها على دحر الغزاة الأمريكيين.
بناءً على انتصارات عام ١٩٦٣ وأوائل عام ١٩٦٤، أصدرت اللجنة العسكرية المركزية في أكتوبر ١٩٦٤ تعليماتها للقوات المسلحة الجنوبية بشن حملة الشتاء والربيع ١٩٦٤-١٩٦٥، مما أدى إلى تدمير جزء مهم من القوة الرئيسية العميلة وتوسيع المناطق المحررة. بعد انتصاراتنا في حملات بينه جيا وبا جيا ودونغ شواي، أُفلست استراتيجية "الحرب الخاصة" للإمبرياليين الأمريكيين تمامًا.
منذ منتصف عام ١٩٦٥، تحوّل الإمبرياليون الأمريكيون إلى استراتيجية "الحرب المحلية"، فأرسلوا قوات قتالية أمريكية وحلفائها بكميات كبيرة، بالإضافة إلى كميات كبيرة من المعدات الحربية إلى جنوب فيتنام[٦]، مع تعزيز وتقوية جيشهم العميل. كان الهدف الاستراتيجي للإمبرياليين الأمريكيين خلال تلك الفترة هو "ملاحقة وتدمير" القوة الرئيسية لجيش التحرير والقيادة الثورية في الجنوب، و"تهدئة" الجنوب، وترهيب روح المقاومة لدى الشعب الفيتنامي، وإجبار حكومة جمهورية فيتنام الديمقراطية على الجلوس إلى طاولة المفاوضات بموجب الشروط التي فرضتها الولايات المتحدة.
في مواجهة هذا الوضع، قررت وزارة الدفاع الوطني، من سبتمبر إلى ديسمبر 1965، إنشاء 5 فرق مشاة (9، 3، 2، 5، 1) ووحدة مدفعية تعادل مستوى الفرقة، واسمها الرمزي مجموعة المدفعية 69، في ساحة المعركة الجنوبية. أثناء البناء والقتال، نظمت قواتنا في ساحات القتال الجنوبية هجمات، وكسرت العديد من العمليات واسعة النطاق للولايات المتحدة - العميل، مما فتح حركة "إيجاد الولايات المتحدة للقتال"، "إيجاد العميل للتدمير".
في موسم الجفاف 1965-1966، شن الإمبرياليون الأمريكيون أول هجوم مضاد استراتيجي على ساحة المعركة الجنوبية. وبعد نصف عام من القتال الشاق والعنيف، هزم جيش وشعب الجنوب الهجوم المضاد للعدو، مما أدى إلى القضاء على عشرات الآلاف من الأعداء من المعركة. في أكتوبر 1966، قرر الإمبرياليون الأمريكيون شن الهجوم المضاد الاستراتيجي الثاني لتدمير القوة الرئيسية ومقر الثورة الجنوبية. واستنادًا إلى وضع حرب الشعب المتطور للغاية، صمد قواتنا المسلحة المحلية وهاجمت على نطاق واسع، مما هيأ الظروف للوحدات الرئيسية لجيش التحرير لشن هجمات، مما تسبب في خسائر فادحة للعدو من حيث القوى العاملة ووسائل الحرب، مما أجبر الجيش الأمريكي على إنهاء الهجوم المضاد الاستراتيجي الثاني في موسم الجفاف 1966-1967.
بعد الانتصارات المهمة التي حققتها ثورة الجنوب، في يناير 1968، أصدر المؤتمر المركزي الرابع عشر قرار المكتب السياسي (ديسمبر 1967)، الذي قرر شن الهجوم العام والانتفاضة في ربيع ماو ثان 1968. وفي وقت قصير، هاجم جيشنا وشعبنا سلسلة من الأهداف في عمق المناطق الحضرية في جميع أنحاء الجنوب، مما تسبب في خسائر فادحة للعدو، وزعزعة الموقف الاستراتيجي للإمبرياليين الأمريكيين. وجه انتصار الهجوم العام والانتفاضة في ربيع ماو ثان 1968 ضربة حاسمة لإرادة الغزو لدى السلطات الأمريكية، وأفلس استراتيجية "الحرب المحلية"، وأجبر الولايات المتحدة على تهدئة الحرب، وسحب قواتها تدريجيًا، وقبول المفاوضات معنا في مؤتمر باريس.
بطبعهم العنيد والمُقاتل، لم يكن الإمبرياليون الأمريكيون على استعداد لقبول الهزيمة. منذ عام ١٩٦٩، انتقلوا إلى تطبيق "مبدأ نيكسون" واستراتيجية "فيتنمة الحرب". خلال الفترة من ١٩٦٩ إلى ١٩٧٢، استخدم الإمبرياليون الأمريكيون قوتهم العسكرية إلى أقصى حد، مُضافًا إليها حيل سياسية ودبلوماسية بالغة الدهاء، لعزل مقاومة شعبنا وخنقها. في تلك الظروف، نسق جيشنا وشعبنا بشكل وثيق مع نضال الشعبين اللاوي والكمبودي، محققين انتصارات عظيمة، أبرزها حملة الطريق ٩ - جنوب لاوس، وحملة شمال شرق كمبوديا؛ وفي الوقت نفسه، شنّوا هجمات استراتيجية على كامل ساحة المعركة الجنوبية، من خلال حملات هجومية مشتركة في تري ثين، والمرتفعات الشمالية الوسطى، والجنوب الشرقي، وحملات هجومية مشتركة في دلتا ميكونغ والمنطقة الوسطى.
في مواجهة خطر فشل استراتيجية "فيتنامة الحرب"، حشد الإمبرياليون الأمريكيون في 6 أبريل/نيسان 1972 قوات جوية وبحرية ضخمة لشن حرب تدمير ثانية ضد الشمال (عملية لاينباكر 1) على نطاق أوسع وأعنف من المرة السابقة. بروح شجاعة وأسلوب قتال ذكي ومبدع، وبعد 7 أشهر من القتال العنيف، أسقط جيش وشعب الشمال 654 طائرة، وأغرقوا وأحرقوا 125 سفينة حربية أمريكية.
في ليلة 18 ديسمبر/كانون الأول 1972، وبعد أن مُني الإمبرياليون الأمريكيون بهزائم فادحة، شنّوا بتهورٍ أكبر غارة جوية استراتيجية، أُطلق عليها "عملية لاينباكر 2"، لمهاجمة الشمال، مُركّزين بشكل كبير على هانوي وهاي فونغ. ومرة أخرى، قاوم جيش وشعب الشمال ببسالة، مُحبطين الغارة الاستراتيجية للعدو، مُسقطين 81 طائرة، منها 34 طائرة من طراز بي-52 و5 طائرات من طراز إف-111. وبعد أن تكبدوا خسائر فادحة وفشلوا في تحقيق أهدافهم، اضطر الإمبرياليون الأمريكيون إلى إعلان وقف قصف الشمال من خط عرض 20 شمالًا واستئناف المفاوضات في باريس. وقد أطلق الرأي العام العالمي على هذه العملية اسم "دين بيان فو في الجو".
إن الانتصارات العظيمة التي حققها جيشنا وشعبنا في ساحة المعركة الجنوبية، إلى جانب انتصار "هانوي - ديان بيان فو في الجو"، أجبرت الإمبرياليين الأمريكيين على توقيع اتفاقية باريس لإنهاء الحرب، واستعادة السلام في فيتنام (27 يناير/كانون الثاني 1973)، وسحب قواتهم. إلا أن حكومة سايغون العميلة انتهكت الاتفاقية انتهاكًا صارخًا، ونفذت خطة "إغراق الأراضي" بحزم، وكثفت اعتداءاتها على مناطقنا المحررة.
لإنهاء الحرب سريعًا، بناءً على طلب اللجنة العسكرية المركزية ووزارة الدفاع الوطني، وافق المكتب السياسي، من أواخر عام ١٩٧٣ إلى أوائل عام ١٩٧٥، على إنشاء فيالق الجيش: الفيلق الأول (أكتوبر ١٩٧٣)، الفيلق الثاني (مايو ١٩٧٤)، الفيلق الرابع (يوليو ١٩٧٤)، الفيلق الثالث (مارس ١٩٧٥)، والمجموعة ٢٣٢ (ما يعادل فيلقًا عسكريًا، فبراير ١٩٧٥). مثّل إنشاء الفيلق الرئيسي خطوةً جديدةً في تطوير جيش الشعب الفيتنامي.
خلال عامي 1973 و1974، حقق جيشنا وشعبنا انتصاراتٍ مهمةً باستمرار، مما جعل الوضع في ساحة المعركة يتغير باستمرار لصالحنا. أشار مؤتمر المكتب السياسي في أكتوبر 1974 وأوائل عام 1975 إلى ظهور فرص تاريخية وأعرب عن التصميم الاستراتيجي لتحرير الجنوب. تنفيذًا لسياسة المكتب السياسي، في 4 مارس 1975، شن جيشنا حملة المرتفعات الوسطى، فاتحًا بذلك هجوم الربيع العام وانتفاضة عام 1975. بعد عدد من المعارك لخلق الزخم وإطلاق حملة تحويلية، هاجم جيشنا في 10 و11 مارس 1975 مدينة بون ما ثوت وحررها. ثم حرر تمامًا مقاطعتي كون توم وجيا لاي وكامل المرتفعات الوسطى.
بعد يوم واحد من اندلاع حملة تاي نجوين، في 5 مارس 1975، شنّ جيشنا حملة تري ثين - هوي، محررًا بذلك مقاطعة كوانغ تري ومدينة هوي ومقاطعة ثوا ثين. ولتعزيز النصر، شنّ جيشنا، من 26 إلى 29 مارس 1975، حملة دا نانغ، محررًا دا نانغ وشبه جزيرة سون ترا ومدينة هوي آن بالكامل. وبالتنسيق مع القوات المسلحة والأهالي، هاجم جيشنا وحرّر مقاطعات بينه دينه، وفو ين (1 أبريل)، وخان هوا (3 أبريل).
تمكنت قوات الفيلق الأول من عبور الطريق السريع رقم 16 لتحرير سايغون. |
انطلاقًا من تلك الانتصارات، قرر المكتب السياسي تحرير سايغون والجنوب بأكمله. سُميت حملة تحرير سايغون "حملة هو تشي منه". تطبيقًا للأيديولوجية التوجيهية: "السرعة، الجرأة، المفاجأة، النصر الحاسم"، حاصر جيشنا سايغون من خمسة اتجاهات في 26 أبريل، بقيادة الفيلق الأول والثاني والثالث والرابع، والمجموعة 232، والفرقة 8 (المنطقة العسكرية 8). في الساعة الخامسة من مساء 26 أبريل، بدأت الحملة. بعد معارك ضارية للسيطرة على المحيط الخارجي، شنّ جيشنا صباح 30 أبريل هجومًا عامًا على مدينة سايغون الداخلية، متوغلًا بسرعة في العمق للاستيلاء على أهداف رئيسية. في الساعة 10:45 صباحًا، استولت قوة الاختراق التابعة للفيلق الثاني على قصر الاستقلال، واستولت على مجلس وزراء سايغون بأكمله، وأجبرت الرئيس دونغ فان مينه على إعلان الاستسلام غير المشروط. وفي الساعة 11:30 من صباح اليوم نفسه، رُفع علم جيش التحرير على سطح قصر الاستقلال، إيذانًا بالنصر الكامل لحملة هو تشي مينه التاريخية.
بالتوازي مع الهجمات البرية الظافرة، وتنفيذًا لتوجيهات اللجنة العسكرية المركزية والقيادة العامة، جهزت البحرية قواتها على وجه السرعة، وانتهزت الفرصة، وشنت هجمات ذكية وجريئة ومفاجئة لتحرير جزر أرخبيل ترونغ سا: سونغ تو تاي (14 أبريل)، وسون كا (25 أبريل)، ونام يت (27 أبريل)، وسين تون (28 أبريل)، وترونغ سا (29 أبريل). كان هذا انتصارًا ذا أهمية استراتيجية، ساهم في الحفاظ على السيادة الوطنية في أرخبيل ترونغ سا.
كانت حملة هوشي منه أكبر حملة عسكرية مشتركة على نطاق واسع، حيث حققت أعظم انتصار، وشكلت خطوة ملحوظة إلى الأمام في نضج جيشنا في كل من تنظيم القوة ومستوى القيادة للعمليات العسكرية المشتركة والأسلحة؛ وكانت ذروة الفن العسكري الفيتنامي، حيث ساهمت بشكل حاسم في إنهاء حرب المقاومة ضد الولايات المتحدة لإنقاذ البلاد.
4. جيش الشعب الفيتنامي في قضية البناء والدفاع الوطني (1975 - 2024)
فور انتهاء حرب المقاومة ضد الولايات المتحدة بنجاح لإنقاذ البلاد، نسقت وحدات الجيش المتمركزة في المناطق المحررة حديثًا مع لجان الإدارة العسكرية على جميع المستويات لبناء وتعزيز الحكومة الثورية الشعبية على وجه السرعة، وبناء القوى السياسية والقوات المسلحة المحلية؛ وتنظيم إصلاح ضباط الشرطة في جهاز الحكومة القديم، وقمع العناصر والمنظمات الرجعية، وما إلى ذلك. وفي الوقت نفسه، شاركت الوحدات بنشاط في إنتاج العمل والتنمية الاقتصادية، وشاركت في بناء العديد من المشاريع الرئيسية في جميع أنحاء البلاد.
مدفعية جيشنا في معركة حماية الحدود الجنوبية الغربية في سبتمبر 1977. صورة وثائقية |
بعد النصر العظيم في ربيع عام 1975، كان على جيشنا أن يخوض حربًا عادلة لحماية الحدود الجنوبية الغربية للوطن الأم، وبالتعاون مع الجيش والشعب الكمبودي، أطاح بنظام بول بوت الإبادي. ردًا على غزو جيش بول بوت واستجابة للدعوة العاجلة للجبهة المتحدة الكمبودية للخلاص الوطني، شن جيش المتطوعين الفيتنامي، جنبًا إلى جنب مع القوات المسلحة الثورية الكمبودية، هجومًا مضادًا قويًا، وأطاح بنظام بول بوت الإبادي، وحرر العاصمة بنوم بنه في 7 يناير 1979، والتحرك نحو تحرير دولة كمبوديا بأكملها. خلال 10 سنوات (1979 - 1989)، عزز جيش المتطوعين الفيتنامي والخبراء الروح الدولية النقية، جنبًا إلى جنب مع الجيش والشعب الكمبودي لمطاردة فلول جيش بول بوت، وتوطيد الحكومة الثورية، وبناء القوات المسلحة، وإحياء البلاد.
في أوائل عام ١٩٧٩ أيضًا، خاض جيشنا وشعبنا معركةً لحماية الحدود الشمالية للوطن. استمرت المعركة لفترة قصيرة (١٧ فبراير - ٦ مارس ١٩٧٩)، لكن في الواقع، استمر الوضع المتوتر على الحدود الشمالية حتى نهاية ثمانينيات القرن الماضي. في هذه المعركة، قاتل جيشنا وشعبنا ببسالة، ودافعوا بثبات عن سيادة حدود الوطن وأراضيه.
زار وفد من الجنود المتطوعين الفيتناميين الشعب الكمبودي وقدموا له المساعدات فور نجاة البلاد من نظام الإبادة الجماعية. الصورة مقدمة من |
إن انتصار جيشنا وشعبنا في حرب حماية الحدود الجنوبية الغربية والكفاح لحماية الحدود الشمالية للوطن له أهمية تاريخية عظيمة، حيث يحمي بقوة استقلال وسيادة ووحدة وسلامة أراضي الوطن، ويخلق بيئة سلمية للتنمية الوطنية.
خلال الفترة من ١٩٨٠ إلى ١٩٨٦، عزز جيشنا التدريب والجاهزية القتالية والتعليم والتدريب، وأنشأ نظامًا ثابتًا؛ وشارك بفعالية في التنمية الاقتصادية والاجتماعية. نظّم الجيش بأكمله مئات التدريبات العسكرية المشتركة واسعة النطاق باستخدام العديد من الأسلحة التقنية الحديثة في المناطق الاستراتيجية، مما ساهم في تدريب وتحسين قدرات القيادة والتنظيم للضباط والجاهزية القتالية للجنود.
منذ المؤتمر الوطني السادس للحزب (ديسمبر 1986) وحتى الآن، واصل الجيش والشعب بأكمله مسيرة التجديد الوطني، وبناء الوطن الاشتراكي الفيتنامي والدفاع عنه. وعلى مدى ما يقرب من 40 عامًا من العمل على تحقيق التجديد، دأب الجيش على أداء وظائفه كجيش مقاتل، وجيش عامل، وجيش إنتاج عمالي، مساهمًا مساهمةً قيّمةً في تحقيق الإنجازات المشتركة للبلاد. ومن أبرز إنجازاته:
– Quân đội thường xuyên nắm chắc và dự báo đúng tình hình, chủ động tham mưu với Đảng, Nhà nước đề ra đối sách phù hợp, xử lý linh hoạt, thắng lợi các tình huống, không để bị động, bất ngờ về chiến lược, ngăn ngừa nguy cơ chiến tranh, giữ vững độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ, bảo đảm sự ổn định chính trị, tạo môi trường thuận lợi cho phát triển kinh tế – xã hội. Tham mưu ban hành Nghị quyết của Ban Chấp hành Trung ương Đảng về “Chiến lược bảo vệ Tổ quốc trong tình hình mới”, các chiến lược, dự án luật, đề án về quân sự, quốc phòng. Phát huy tốt vai trò nòng cốt, chủ động phối hợp với các ban, bộ, ngành, địa phương trong xây dựng nền quốc phòng toàn dân vững mạnh, xây dựng thế trận quốc phòng toàn dân, “thế trận lòng dân” và khu vực phòng thủ vững chắc.
– Quân ủy Trung ương, Bộ Quốc phòng ban hành nhiều nghị quyết, chỉ thị lãnh đạo, chỉ đạo nâng cao chất lượng huấn luyện chiến đấu với quan điểm chỉ đạo xuyên suốt: “Huấn luyện là nhiệm vụ chính trị trung tâm, thường xuyên trong thời bình”. Trên cơ sở đó, toàn quân đã thường xuyên đổi mới, nâng cao chất lượng công tác huấn luyện, diễn tập; bám sát phương châm “Cơ bản – Thiết thực – Vững chắc”, coi trọng huấn luyện đồng bộ và chuyên sâu, theo hướng hiện đại, nâng cao sức cơ động chiến đấu của bộ đội, đáp ứng với các hình thái chiến tranh mới. Bộ Quốc phòng đã chỉ đạo và tổ chức thành công nhiều cuộc diễn tập tác chiến hiệp đồng quân chủng, binh chủng quy mô lớn, khẳng định sức mạnh, khả năng sẵn sàng chiến đấu và chiến đấu của Quân đội, được Đảng và Nhà nước ghi nhận, đánh giá cao.
– Toàn quân thường xuyên duy trì nghiêm nền nếp, chế độ sẵn sàng chiến đấu, nắm chắc, đánh giá, dự báo đúng tình hình, nhất là tình hình trên không, trên biển, biên giới, nội địa, ngoại biên, không gian mạng, kịp thời xử trí khi có tình huống, không để bị động, bất ngờ. Chủ động và kiên quyết đấu tranh phòng, chống “diễn biến hòa bình”, bạo loạn lật đổ, kịp thời phát hiện, ngăn chặn và làm thất bại mọi âm mưu, hành động phá hoại của các thế lực thù địch. Phối hợp với các lực lượng bảo vệ an toàn tuyệt đối các sự kiện chính trị quan trọng của đất nước.
Tổng Bí thư Tô Lâm nghe giới thiệu về Bảo tàng Lịch sử quân sự Việt Nam tại khu trưng bày ngoài trời. |
– Quân ủy Trung ương, Bộ Quốc phòng đã lãnh đạo, chỉ đạo toàn quân triển khai nhiều giải pháp thiết thực xây dựng Quân đội vững mạnh về chính trị, làm cơ sở để nâng cao chất lượng tổng hợp, sức mạnh chiến đấu của Quân đội; xây dựng Đảng bộ Quân đội và các cấp ủy, tổ chức đảng trong toàn quân trong sạch, vững mạnh tiêu biểu gắn với xây dựng các cơ quan, đơn vị vững mạnh toàn diện “mẫu mực, tiêu biểu”. Triển khai có hiệu quả chủ trương xây dựng Quân đội tinh, gọn, mạnh; tổ chức thực hiện tốt công tác hậu cần, kỹ thuật và các mặt công tác khác. Đặc biệt, công nghiệp quốc phòng được phát triển theo hướng hiện đại, lưỡng dụng; đã nghiên cứu làm chủ công nghệ chế tạo và sản xuất được một số vũ khí, trang bị kỹ thuật mới, hiện đại mang thương hiệu Việt Nam. Công tác hội nhập quốc tế, đối ngoại quốc phòng đạt nhiều kết quả nổi bật trên cả bình diện song phương và đa phương; tích cực tham gia các hoạt động gìn giữ hòa bình Liên hợp quốc, hỗ trợ nhân đạo, tìm kiếm cứu nạn, cứu trợ thảm họa, khắc phục hậu quả chiến tranh, được bạn bè quốc tế đánh giá cao.
– Thực hiện chức năng đội quân công tác, Quân đội đã có những đóng góp quan trọng trong thực hiện công tác dân vận; tích cực tuyên truyền, vận động Nhân dân thực hiện thắng lợi đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, các phong trào thi đua yêu nước, các cuộc vận động cách mạng, nhiệm vụ chính trị của địa phương; tham gia xây dựng hệ thống chính trị ở cơ sở vững mạnh, tăng cường quốc phòng, an ninh, phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội; tích cực giúp Nhân dân xóa đói, giảm nghèo, xây dựng nông thôn mới. Đặc biệt, cán bộ, chiến sĩ Quân đội đã không quản ngại gian khổ, hy sinh, xung kích trong phòng chống thiên tai, dịch bệnh, cứu nạn, cứu hộ, để bảo vệ tính mạng và tài sản của Nhân dân; nhiều cán bộ, chiến sĩ đã ngã xuống trong thực hiện nhiệm vụ cao cả này. Hình ảnh cán bộ, chiến sĩ Quân đội luôn có mặt ở những nơi xung yếu, hiểm nguy để giúp đỡ Nhân dân ứng phó với thiên tai, dịch bệnh đã làm ngời sáng thêm bản chất tốt đẹp “Bộ đội Cụ Hồ”, được Đảng, Nhà nước và Nhân dân tin tưởng, đánh giá cao.
– Thực hiện chức năng đội quân lao động sản xuất, Quân đội đã tham mưu, đề xuất với Đảng, Nhà nước ban hành các cơ chế, chính sách phù hợp với chủ trương phát triển kinh tế, xã hội gắn với củng cố quốc phòng, an ninh trong giai đoạn mới; xây dựng và phát huy hiệu quả các khu kinh tế – quốc phòng trong tham gia phát triển kinh tế, xã hội gắn với bảo đảm quốc phòng, an ninh ở các địa bàn chiến lược, đặc biệt khó khăn, vùng sâu, vùng xa, biên giới, biển đảo. Các doanh nghiệp quân đội được tổ chức, sắp xếp phù hợp với yêu cầu đổi mới qua từng thời kỳ, vừa phục vụ tốt nhiệm vụ quân sự, quốc phòng, vừa góp phần phát triển kinh tế, xã hội. Các đơn vị đã tham gia xây dựng nhiều công trình trọng điểm quốc gia, công trình hạ tầng phục vụ dân sinh, đóng góp đáng kể vào thu nhập quốc dân, bảo đảm an sinh xã hội; tham gia thực hiện có hiệu quả các Chương trình mục tiêu quốc gia gắn với thực hiện nhiệm vụ quân sự, quốc phòng. Toàn quân đã chú trọng tăng gia sản xuất, góp phần cải thiện đời sống của bộ đội.
5. Truyền thống vẻ vang của Quân đội nhân dân Việt Nam
Tổng Bí thư Tô Lâm trò chuyện cùng đại biểu thế hệ trẻ trong Quân đội, Công an. |
Trải qua 80 năm xây dựng, chiến đấu, chiến thắng và trưởng thành, Quân đội ta đã xây đắp nên truyền thống rất vẻ vang, được khái quát cô đọng trong lời khen ngợi của Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Quân đội ta trung với Đảng, hiếu với dân, sẵn sàng chiến đấu, hy sinh vì độc lập, tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng”[7]. Truyền thống đó được thể hiện:
– Trung thành vô hạn với Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa, với Đảng, Nhà nước và Nhân dân.
– Quyết chiến, quyết thắng, biết đánh và biết thắng.
– Gắn bó máu thịt với Nhân dân, quân với dân một ý chí.
– Đoàn kết nội bộ; cán bộ, chiến sĩ bình đẳng về quyền lợi và nghĩa vụ, thương yêu, giúp đỡ nhau, trên dưới đồng lòng, thống nhất ý chí và hành động.
– Kỷ luật tự giác, nghiêm minh.
– Độc lập, tự chủ, tự lực, tự cường, cần, kiệm xây dựng Quân đội, xây dựng đất nước, tôn trọng và bảo vệ của công.
– Lối sống trong sạch, lành mạnh, có văn hóa, trung thực, khiêm tốn, giản dị, lạc quan.
– Luôn luôn nêu cao tinh thần ham học hỏi, cầu tiến bộ, ứng xử chuẩn mực, tinh tế.
– Đoàn kết quốc tế trong sáng, thủy chung, chí nghĩa, chí tình.
II. LỊCH SỬ VÀ Ý NGHĨA NGÀY HỘI QUỐC PHÒNG TOÀN DÂN
1. Lịch sử Ngày hội Quốc phòng toàn dân
Quốc phòng toàn dân là nền quốc phòng mang tính chất “vì dân, do dân, của dân”, phát triển theo phương hướng: toàn dân, toàn diện, độc lập, tự chủ, tự lực, tự cường và ngày càng hiện đại, kết hợp chặt chẽ kinh tế với quốc phòng và an ninh, dưới sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý, điều hành của Nhà nước, do Nhân dân làm chủ, nhằm giữ vững hòa bình, ổn định của đất nước, sẵn sàng đánh bại mọi hành động xâm lược và bạo loạn lật đổ của các thế lực đế quốc và phản động, bảo vệ vững chắc Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa”[8].
Ngày 22/12 là ngày hội lớn của toàn dân tộc với các hoạt động hướng vào chủ đề quốc phòng và quân đội. |
Đảng, Nhà nước ta luôn nhất quán khẳng định, xây dựng nền quốc phòng toàn dân vững mạnh là sự nghiệp cách mạng của toàn Đảng, toàn dân, toàn quân và cả hệ thống chính trị, trong đó lực lượng vũ trang nhân dân là nòng cốt. Nền quốc phòng của Việt Nam là nền quốc phòng mang tính chất hòa bình, tự vệ và mang bản chất của chế độ xã hội chủ nghĩa. Việt Nam xây dựng sức mạnh quân sự, quốc phòng dựa trên sức mạnh tổng hợp của cả nước, của khối đại đoàn kết toàn dân tộc, của cả hệ thống chính trị do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo, kết hợp sức mạnh dân tộc và sức mạnh thời đại, sức mạnh của lực lượng và thế trận quốc phòng toàn dân với sức mạnh của lực lượng và thế trận an ninh nhân dân. Đảng, Nhà nước ta chủ trương phát triển kinh tế, xã hội gắn với tăng cường khả năng quốc phòng, an ninh, phối hợp chặt chẽ hoạt động quốc phòng, an ninh với hoạt động đối ngoại thành một thể thống nhất để phục vụ sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
Thực tiễn lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc ta, nhất là các cuộc khởi nghĩa, các cuộc chiến tranh giải phóng và chiến tranh bảo vệ Tổ quốc do Nhân dân ta tiến hành dưới sự lãnh đạo của Đảng đã chứng minh sức mạnh vô địch của khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Bất kỳ giai đoạn nào, phải đương đầu với kẻ thù hung bạo đến đâu, nếu cổ vũ, động viên, quy tụ được sức mạnh toàn dân thì dân tộc ta đều giành thắng lợi vĩ đại, bảo đảm sự bền vững của độc lập, tự do, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ.
Xuất phát từ vai trò của công tác tuyên truyền, cổ vũ, động viên toàn dân tham gia xây dựng nền quốc phòng toàn dân vững mạnh, đồng thời thể theo nguyện vọng của quân và dân cả nước, ngày 17/10/1989, Ban Bí thư Trung ương Ðảng khóa VI đã ra Chỉ thị số 381-CT/TW quyết định lấy ngày 22/12 – Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam là Ngày hội Quốc phòng toàn dân. Ngày 22/12/1989, lần đầu Ngày hội Quốc phòng toàn dân được tổ chức tại tất cả các địa phương trong cả nước. Từ đó đến nay, ngày 22/12 đã trở thành ngày hội lớn của toàn dân tộc với các hoạt động hướng vào chủ đề quốc phòng và quân đội.
2. Ý nghĩa của Ngày hội Quốc phòng toàn dân
Lấy ngày 22/12 là Ngày hội Quốc phòng toàn dân là sự kế thừa truyền thống toàn dân đánh giặc giữ nước của dân tộc ta qua các giai đoạn lịch sử; là chủ trương lớn, quan trọng của Đảng, Nhà nước; tiếp tục khẳng định quan điểm toàn dân tham gia xây dựng, củng cố quốc phòng, bảo vệ Tổ quốc, trong đó lực lượng vũ trang nhân dân làm nòng cốt. Đây thực sự là ngày hội của truyền thống dựng nước và giữ nước, ngày hội tôn vinh và nhân lên hình ảnh cao đẹp “Bộ đội Cụ Hồ”, một nét độc đáo của văn hóa dân tộc Việt Nam trong thời đại mới.
Ngày hội Quốc phòng toàn dân là dịp để tuyên truyền sâu rộng truyền thống đánh giặc giữ nước của dân tộc và phẩm chất cao đẹp “Bộ đội Cụ Hồ”, giáo dục lòng yêu nước, yêu chủ nghĩa xã hội; từ đó nâng cao nhận thức, trách nhiệm của toàn dân trong tham gia xây dựng nền quốc phòng toàn dân vững mạnh gắn với thế trận chiến tranh nhân dân vững chắc, tăng cường sức mạnh bảo vệ Tổ quốc. Đồng thời, cổ vũ, động viên toàn dân chăm lo xây dựng lực lượng vũ trang nhân dân vững mạnh trên từng địa phương, xây dựng Quân đội nhân dân Việt Nam hùng mạnh trong tình hình mới.
Hằng năm, toàn Đảng, toàn dân và toàn quân ta đã có rất nhiều hoạt động phong phú, sáng tạo để tổ chức kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam và Ngày hội Quốc phòng toàn dân, như: Mít tinh, hội thảo, hội nghị đoàn kết quân – dân, ngày hội văn hóa quân – dân, tổ chức các hoạt động tuyên truyền, giáo dục với nội dung, hình thức phong phú, đa dạng; tổ chức gặp mặt, giao lưu, nói chuyện truyền thống, thăm hỏi động viên các cựu chiến binh, cựu thanh niên xung phong, các gia đình liệt sĩ, thương binh, bệnh binh; giao lưu văn hóa, văn nghệ, thi đấu thể dục thể thao, hội thao quân sự trong lực lượng vũ trang nhân dân; xây dựng nhà tình nghĩa, nhà đại đoàn kết tặng các đối tượng chính sách; tham gia xây dựng, tu sửa, tôn tạo, nâng cấp nghĩa trang liệt sĩ, đài tưởng niệm, đền thờ liệt sĩ; tổ chức dâng hương, tri ân các anh hùng, liệt sĩ…
Các cấp, các ngành, cấp ủy và chính quyền các địa phương đã chú trọng đẩy mạnh phong trào thi đua lao động sản xuất, phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội, xóa đói, giảm nghèo, gắn với xây dựng và phát triển tiềm lực quốc phòng, an ninh qua các chương trình, các dự án phát triển kinh tế – xã hội ở địa phương; tuyên truyền, vận động quần chúng Nhân dân tích cực tham gia xây dựng và củng cố quốc phòng, xây dựng thế trận quốc phòng toàn dân, thế trận an ninh nhân dân, xây dựng cơ sở chính trị ở địa phương vững mạnh. Thông qua đó, “thế trận lòng dân” ngày càng được củng cố vững chắc, góp phần làm thất bại âm mưu, thủ đoạn chống phá của các thế lực thù địch, giữ vững ổn định chính trị, trật tự an toàn xã hội để phát triển đất nước nhanh và bền vững. Đại hội XIII của Đảng đánh giá: “Tiềm lực quốc phòng và an ninh được tăng cường; thế trận lòng dân được chú trọng; thế trận quốc phòng toàn dân và thế trận an ninh nhân dân, nhất là trên các địa bàn chiến lược, trọng điểm, được củng cố vững chắc”[9].
III. XÂY DỰNG QUÂN ĐỘI, CỦNG CỐ QUỐC PHÒNG, ĐÁP ỨNG YÊU CẦU SỰ NGHIỆP XÂY DỰNG VÀ BẢO VỆ TỔ QUỐC TRONG TÌNH HÌNH MỚI
Trong những năm tới, tình hình thế giới, khu vực tiếp tục diễn biến phức tạp, khó dự báo. Hòa bình, hợp tác, phát triển vẫn là xu thế lớn, song đứng trước nhiều trở ngại, khó khăn, thách thức. Các nước lớn vừa hợp tác, thỏa hiệp, vừa cạnh tranh quyết liệt; tăng cường điều chỉnh chiến lược, lôi kéo, tập hợp lực lượng. Nhiều điểm nóng, xung đột tiếp tục tồn tại, có nguy cơ lan rộng. Cuộc Cách mạng công nghiệp lần thứ tư phát triển mạnh mẽ, tạo ra cả thời cơ và thách thức đối với mọi quốc gia, dân tộc. Sự xuất hiện của các loại vũ khí, trang bị kỹ thuật quân sự hiện đại, nhiều hình thái chiến tranh mới làm thay đổi môi trường chiến lược. Các thách thức an ninh phi truyền thống ngày càng gay gắt, tác động tiêu cực đến sự tồn tại, phát triển bền vững của các quốc gia, trong đó có Việt Nam.
Ở trong nước, mặc dù đạt được nhiều thành tựu về kinh tế – xã hội, kinh tế vĩ mô bảo đảm ổn định nhưng chưa thật sự vững chắc; tiềm lực đất nước tiếp tục được tăng cường, uy tín, vị thế trên trường quốc tế được nâng cao, song cũng còn nhiều khó khăn, thách thức. Bốn nguy cơ Đảng ta xác định vẫn còn hiện hữu; những biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong nội bộ, tình trạng tham nhũng chưa được đẩy lùi; sự xuống cấp của một số giá trị văn hóa và đạo đức, những mâu thuẫn, bức xúc trong xã hội còn diễn biến phức tạp. Tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông còn tiềm ẩn nguy cơ gây mất ổn định. Các thế lực thù địch, phản động tăng cường chống phá Đảng, Nhà nước, Quân đội với âm mưu, thủ đoạn ngày càng công khai, trực diện và tinh vi hơn.
|
Tình hình đó đặt ra những khó khăn, thách thức mới đối với sự nghiệp xây dựng Quân đội, củng cố quốc phòng, bảo vệ Tổ quốc trong những năm tới; đòi hỏi toàn Đảng, toàn dân, toàn quân phải phát huy cao nhất sức mạnh tổng hợp của toàn dân tộc, của cả hệ thống chính trị kết hợp với sức mạnh thời đại, tranh thủ tối đa sự đồng tình, ủng hộ của cộng đồng quốc tế để bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, bảo vệ Đảng, Nhà nước, Nhân dân, chế độ xã hội chủ nghĩa, nền văn hóa và lợi ích quốc gia – dân tộc; giữ vững môi trường hoà bình, ổn định chính trị, an ninh quốc gia, an ninh con người; xây dựng xã hội trật tự, kỷ cương, an toàn, lành mạnh để phát triển đất nước theo định hướng xã hội chủ nghĩa.
Phát huy những bài học kinh nghiệm quý báu trong lịch sử đấu tranh giữ nước của dân tộc, trong lịch sử xây dựng, chiến đấu và chiến thắng của Quân đội nhân dân Việt Nam, chúng ta tiếp tục giữ vững và tăng cường sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng, sự quản lý tập trung, thống nhất của Nhà nước đối với Quân đội nhân dân và sự nghiệp củng cố quốc phòng, bảo vệ Tổ quốc. Quán triệt sâu sắc và thực hiện có hiệu quả đường lối quốc phòng toàn dân, chiến tranh nhân dân; khơi dậy và phát huy quyền làm chủ của Nhân dân, ý chí tự lực, tự cường, truyền thống văn hóa tốt đẹp, sức mạnh khối đại đoàn kết toàn dân tộc để thực hiện thắng lợi sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
Tăng cường xây dựng nền quốc phòng toàn dân gắn với nền an ninh nhân dân, thế trận quốc phòng toàn dân gắn với thế trận an ninh nhân dân và “thế trận lòng dân” vững chắc. Đẩy mạnh tuyên truyền, giáo dục, nâng cao nhận thức, trách nhiệm của toàn xã hội đối với nhiệm vụ tăng cường quốc phòng, an ninh, bảo vệ Tổ quốc. Đổi mới, nâng cao chất lượng, hiệu quả công tác giáo dục, bồi dưỡng kiến thức quốc phòng, an ninh cho các đối tượng; chú trọng tuyên truyền, giáo dục nâng cao nhận thức về đối tác, đối tượng của cách mạng Việt Nam, đường lối, quan điểm của Đảng, yêu cầu nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc trong tình hình mới, bồi dưỡng ý thức trách nhiệm, tinh thần cảnh giác cách mạng trong thực hiện nhiệm vụ quốc phòng, an ninh.
Chú trọng xây dựng tiềm lực, lực lượng, thế trận quốc phòng, nâng cao tính bền vững và khả năng huy động đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ quốc phòng trong các tình huống. Xây dựng khu vực phòng thủ các cấp vững chắc, tạo thế bố trí phòng thủ liên hoàn trên từng địa bàn và phạm vi cả nước. Kết hợp chặt chẽ, hiệu quả giữa kinh tế, văn hoá, xã hội, đối ngoại với quốc phòng, an ninh và giữa quốc phòng, an ninh với kinh tế, văn hoá, xã hội và đối ngoại theo đúng quan điểm chỉ đạo: “Phát triển kinh tế – xã hội là trung tâm; xây dựng Đảng là then chốt; phát triển văn hoá là nền tảng tinh thần; bảo đảm quốc phòng, an ninh là trọng yếu, thường xuyên”.
Xây dựng Quân đội nhân dân cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại, một số quân chủng, binh chủng, lực lượng tiến thẳng lên hiện đại. Đến năm 2025, cơ bản xây dựng Quân đội tinh, gọn, mạnh, tạo tiền đề vững chắc, phấn đấu năm 2030 xây dựng Quân đội nhân dân cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, hiện đại; vững mạnh về chính trị, tư tưởng, đạo đức, tổ chức và cán bộ. Điều chỉnh tổ chức Quân đội theo hướng tinh, gọn, mạnh, gắn với bố trí lại lực lượng và nâng cao chất lượng thu hút, đào tạo nhân tài, nguồn nhân lực chất lượng cao trong Quân đội. Giữ vững và phát huy truyền thống vẻ vang của Quân đội, phẩm chất cao đẹp “Bộ đội Cụ Hồ” và nghệ thuật quân sự Việt Nam; thực hiện tốt chức năng “đội quân chiến đấu, đội quân công tác, đội quân lao động sản xuất”; sẵn sàng các phương án bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ, ứng phó các mối đe dọa an ninh phi truyền thống; nâng cao năng lực phòng, chống chiến tranh không gian mạng, chiến tranh thông tin. Đồng thời, quan tâm, chăm lo thực hiện tốt chính sách đối với Quân đội và chính sách hậu phương quân đội.
Tiếp tục nâng cao hiệu quả công tác hội nhập quốc tế và đối ngoại quốc phòng theo tinh thần Kết luận số 53 ngày 28/4/2023 của Bộ Chính trị và Nghị quyết số 2662-NQ/QUTW ngày 26/2/2024 của Quân ủy Trung ương về hội nhập quốc tế và đối ngoại quốc phòng đến năm 2030 và những năm tiếp theo. Quán triệt và thực hiện tốt phương châm “tích cực, chủ động, chắc chắn, linh hoạt, hiệu quả” trong hội nhập quốc tế và đối ngoại quốc phòng, kiên định chính sách quốc phòng “Bốn không” của Việt Nam trong quan hệ quốc tế (không tham gia liên minh quân sự, không liên kết với nước này để chống nước kia, không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự hoặc sử dụng lãnh thổ Việt Nam để chống lại nước khác, không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế). Từ đó, tranh thủ tối đa sự đồng tình, ủng hộ của cộng đồng quốc tế, tăng cường lòng tin chiến lược, giữ vững môi trường hòa bình, hợp tác, cùng phát triển, góp phần bảo vệ Tổ quốc “từ sớm, từ xa”.
Kỷ niệm 80 năm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam và 35 năm Ngày hội Quốc phòng toàn dân là dịp để chúng ta ôn lại lịch sử hào hùng của dân tộc, bản chất, truyền thống tốt đẹp, những chiến công oanh liệt của Quân đội và nhân dân ta; qua đó, khơi dậy niềm tự hào, tự tôn dân tộc, phát huy chủ nghĩa anh hùng cách mạng, nâng cao lòng yêu nước, yêu chủ nghĩa xã hội, ý chí tự lực, tự cường, vượt qua mọi khó khăn, thử thách; ra sức xây dựng nền quốc phòng toàn dân vững mạnh, xây dựng thế trận quốc phòng toàn dân gắn với thế trận an ninh nhân dân vững chắc, xây dựng Quân đội nhân dân cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, hiện đại trong những năm tới theo tinh thần Nghị quyết Đại hội XIII của Đảng, đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa trong thời kỳ mới.
Nguồn: https://bocongan.gov.vn/tin-tuc-su-kien/quan-doi-nhan-dan-viet-nam—80-nam-xay-dung-chien-dau-chien-thang-va-truong-thanh-d17-t42812.html
تعليق (0)